CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 3

 Chương 8
 Thiên Mỹ chợt mở to mắt, quay sang bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn của Trần Kiệt phóng to trước mặt khiếp cô giật mình. Không kịp để cô hét, Trần Kiệt một tay bịt miệng, một tay kéo cô xuống trốn dưới gần giường. Không gian lại trở lên im ắng thấy cô không có ý dãy dụa, Trần Kiệt từ từ bỏ tay ra. Hai người nằm sát nhau khiến Thiên Mỹ thở cũng không dám thở mạnh, mắt nhìn anh ta chằm chằm, định hỏi anh ta sao lại biết có cướp thì Trần Kiệt ra dấu bảo cô im lặng. Một lát sau bên ngoài quả nhiên có người mở cửa tiến vào chậm rãi đi đến bên giường, một tay cầm dao giơ lên rồi chém xuống giường thật mạnh. Cùng lúc đó Trần Kiệt nhanh như cắt lăn ra khỏi giường, rút con dao găm dưới giày, lưỡi dao sáng loáng trong gang tấc đã nằm trên cổ kẻ vừa định giết người cướp của nhưng không thành.
 - Ta biết ngay các ngươi định giở trò mà, nói ai sai các người đến đây?
 - Xin công tử tha mạng, nhà tiểu nhân còn mẹ già, con thơ, ta chỉ là nghe theo trưởng quầy đến lấy chút ngân lượng của mọi người mà thôi. – Đây rõ ràng là tên tiểu nhị hôm nay mà, hắn ta hoảng hốt cầu xin tha mạng.
 - Hừ vì tiền táng tận lương tâm, ta ghét nhất loại người này. – Nói xong Trần Kiệt đưa dao kề sát cổ hắn định cứa thì Thiên Mỹ đang lồm cồm chui từ gầm giường ra hô: “dừng tay!”
 - Truyện của ta không cần cô quản, mau tránh ra chỗ khác!
 - Xin vị huynh đài…à không cô nương tha mạng cho ta… tuyệt đối không tái phạm nữa. – Tên tiểu nhị như muốn xỉu vì sợ thấy Thiên Mỹ lên tiếng như chết đuối với được cột, tha thiết xin tha mạng.
 - Huynh tha cho người ta đi, ta thấy hắn không phải kẻ chủ mưu chỉ là người khác sai khiến, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa thành mà!
 - Hừ, hắn suýt giết cô, cô còn xin tha cho hắn, sau này hắn còn hại biết bao người dân vô tội khác nữa.
 - Vùng này nghèo như vậy nhất định là do tũng quẫn mà rối trí làm liều, hơn nữa hắn nói gia đình hắn đều trông cậy vào hắn…
 - Đừng nói nữa! Hắn muốn giết cô, cô tha cho hắn ta không giết hắn nữa.
 - Đa tạ hai vị, đa tạ hai vị. – Tên tiểu nhị thống thiết cám ơn.
 - Có điều tội chết có thể tha, tội sống khó tránh! – Dứt lời Trần Kiệt một dao chém gãy bàn tay phải của hắn.
 Thiên Mỹ kêu lên một tiếng rồi lấy tay bịt miệng mình lùi về phía sau. Tên tiểu nhị kêu rên thảm thiết. Trần Kiệt quay lưng nói với cô: “Mau mặc gọn gàng y phục, chúng ta đi ngay bây giờ”. Rồi quay lưng đi ra cửa.
 Thiên Mỹ run rẩy mặc vội quần áo, quấn tạm tóc vào trong mũ chạy theo. Sang tới phòng bên, hai người cùng đi đang nhở nha uống nước chờ cô, trong góc phòng, tên trưởng quầy bị trói liên tục giãy dụa. Văn Sơn lên tiếng trước khi Thiên Mỹ định hỏi:
 - Thiên Mỹ cô nương! Đại ca bảo chờ cô nương tới rồi định đoạt hắn ta.
 Thiên Mỹ trố tròn mắt, từ bao giờ lời nói của cô lại có trọng lượng như vậy chứ!
 - Hai người có vẻ ngày càng thân thiết rồi đó nhỉ, giờ sao, cô nói tên tiểu nhị không phải chủ mưu không nên giết, vậy kẻ chủ mưu này nên giết rồi chứ? – Trần Kiệt nhàn nhạt mở miệng, mắt khẽ liếc nhìn phía Thiên Mỹ.
 - Ta thấy… vẫn là nên thả, dù sao đó cũng là mạng người hơn nữa chúng ta còn chưa ra khỏi đất của họ, chẳng may gặp phải quan binh thì thật không hay, hơn nữa huynh cũng lấy một bàn tay của tên tiểu nhị rồi còn gì, hơn nữa… - Thiên Mỹ kiên nhẫn giải thích, dù biết xã hội này chém giết không ghê tay, nhưng ở đâu cũng có chút pháp luật chứ, đang nói thì bị Trần Kiệt ngắt lời.
 - Dừng! Cô muốn ta thả cũng được thôi nhưng phải có điều kiện. – Trần Kiệt thản nhiên nói như thể việc cô xin tha chắc chắn đã nằm trong dự liệu của hắn rồi.
 - Điều kiện? Điều kiện gì chứ?
 - Rất đơn giản, từ giờ cô phải ngoan ngoãn nghe theo ta và nhất định không được sau lưng ta nói xấu ta là Ma vương nữa!
 Văn Sơn không thể nhịn cười điều kiện của Trần Kiệt, anh chàng đang uống nước từng ngụm mà cũng bị sặc. Thiên Mỹ thầm nghĩ, tên này không những sát nhân mà còn nhỏ mọn, tai của hắn có phải quá thính rồi không nói nhỏ như vậy mà cũng có thể nghe được. Nhưng giờ Thiên Mỹ đã quyết định đi theo họ thì nghe lời họ là việc đương nhiên, xã hội phong kiến hiểm ác như vậy, một mình cô chắc không còn giữ nổi cái mạng nữa, vẫn là đi theo họ tạm thời an toàn hơn.
 - Được điều kiện này không vấn đề.
 - Được cứ quyết vậy đi! – Trần Kiệt hài lòng với câu trả lời của Thiên Mỹ, đứng dậy đi ra phía tên trưởng quầy một đao chém lìa hai bàn tay của hắn.
 - Ngươi hãy nhớ đây là bài học, bàn tay này gây nhiều tội ác, từ nay phải bỏ, đại ca đã giữ cho người cái mạng đã là tốt lắm rồi. – Văn Sơn nói với tên trưởng quầy đang đau đớn nằm dưới mặt đất. Thiên Mỹ không dám nhìn cảnh tượng đó, trong đầu không ngừng nghĩ ngày xưa theo mẹ học chút kinh Phật lúc này đọc có phải tốt không, thật là thiện tai! Thiện tai!
 Ba người nhanh chóng đi ra cửa, Văn Sơn nói nơi này đã không thể ở lại mau xuất phát đi nhanh. Thiên Mỹ vẫn luyến tiếc cái giường, giấc ngủ còn chưa đã. Cả ba đi liền một mạch đến khi ra khỏi làng thì ngồi nghỉ trước gốc cây đa bóng cả ven đường. Văn Sơn nói:
 - Đi thêm một canh giờ nữa, phía trước sẽ có người cho chúng ta mượn xe, chỉ đêm mai có thể về đến ngoại thành Thăng Long.
 - Cuối cùng cũng có xe để đi. – Thiên Mỹ chân tay đã bắt đầu mỏi mệt, một tay lau miệng vừa uống nước vừa nói. May mà cô thông minh đã nhắc bọn họ mang theo một túi nước từ nhà trọ không giờ chắc khát khô cổ rồi. Một canh giờ nữa chắc cũng không lâu hơn một giờ đâu, hì đến lúc đó đôi chân có thể tạm nghỉ ngơi rồi. Nghĩ đến đây Thiên Mỹ càng thêm phấn trấn. Trần Kiệt không nói gì, lặng lẽ ngồi lau kiếm và dao vừa dùng xong vấy máu chưa kịp lau. Sau khi nghỉ ngơi ba người cùng nhanh chóng lên đường.
 - Haizz… sao còn xa như vậy chứ, một canh giờ rốt cuộc bao giờ mới hết chứ! – Thiên Mỹ đã đi một lúc lâu, chân tay rã rời, cảm thấy một giờ đồng hồ trôi qua khá lâu rồi sao còn chưa tới nơi.
 - Sắp tới rồi, sắp tới rồi, cố thêm chút nữa thôi. – Văn Sơn mỉm cười an ủi cô.
 Đúng là chỉ một lúc sau họ nghỉ chân tại một quán mỳ nhỏ. Quán hủ tiếu này lại nằm ở nơi vắng người qua lại, lưng tựa núi, mặt chính của quán nằm trên mặt đường, phía trước nhìn ra vực quả thực khá nguy hiểm nhưng nó lại nằm trên trục đường đi chính huyết mạch mà ngày nay gọi là đường Hồ Chí Minh. Bà chủ có vẻ quen biết hai người vừa nhìn thấy họ thì rất vui mừng chuẩn bị đồ ăn, chỗ nghỉ ngơi. Sau hơn hai ngày ăn cơm nắm, uống nước lọc cuối cùng Thiên Mỹ đã được ăn bát mỳ, dù trong bát chỉ có một miếng thịt nhỏ với vài gọng hành nhưng Thiên Mỹ cũng hết sức vui vẻ ngồi ăn. Trong lúc cô ăn mỳ, hai người đi cùng đến chỗ hai vị chủ quán nói chuyện, thỉnh thoảng họ lại liếc về phía cô như thể dò xét, cũng có thể sợ nghe trộm. Thiên Mỹ không để ý không có nghĩa là không biết họ đang nhìn mình, nhưng cô làm việc trong showbiz một thời gian cũng biết lúc nào cần biết lúc nào không, nên lúc này cô không hề để ý mà vui vẻ, thảnh thơi ăn bát mỳ khó khăn lắm mới được ăn này. Họ nghỉ chân ăn uống đã hết buổi trưa ngày hôm đó rồi được chuẩn bị một chiếc xe ngựa lên đường. Văn Sơn nói với cô phía trước có nhiều rừng núi, có thể săn ít thú, không cần phải ăn cơm nắm không, làm Thiên Mỹ cảm thấy ẩm thực trước mắt nhất định sẽ phong phú ngào ngạt hương vị rồi, chỉ nghĩ đến thôi cô đã cảm thấy mình quyết định sống tiếp quả không uổng phí.
 Hoàn chương 8

Chương 9
 Lúc đi bộ thì mệt không thở nổi, đến lúc đi xe ngựa thì xóc không chịu nổi! Số mỳ ăn được trong bụng của Thiên Mỹ như chỉ chực trào ra, đi xe khách đường dài còn dễ chịu hơn lúc này. Nhìn Thiên Mỹ mặt mày tái mép, Văn Sơn gợi ý:
 - Hay là chúng ta kể một câu chuyện nào đó cho vui đi!
 - Được, để ta! – Thiên Mỹ cũng muốn làm gì đó để quên đi cái dạ dày đang như sóng muốn cập bờ lúc này, đầu bắt đầu nhớ lại những câu chuyện hài hước đã từng nghe qua.
 - Ta bắt đầu kể bằng câu chuyện “chưa ngán ai”: “ Ông tu tại một ngôi chùa khá lớn và nổi tiếng. Ngôi chùa có sân, có vườn cây ăn trái. Một ngày kia có một thằng nhỏ trong làng lén vào chùa hái trộm xoài bị nhà sư bắt được, không cho hái nữa.
 Thằng nhỏ tức lắm mới về mách ba nó, nói rằng sư đã chửi nó, đánh nó.
 Nghe vậy, ông bố nổi giận chạy lên chùa kiếm sư.
 - Thưa Sư, lâu nay con rất kính trọng Sư và xem Sư như là cha mẹ. Thế sao Sư lại chửi con tui vậy?
 Nhà sư rất từ tốn, lui lại 3 bước và nói:
 - Adiđà Phật, bần tăng chưa chửi ai bao giờ.
 Ông bố đang trong cơn nóng giận, nói tiếp:
 - Sư chửi nó thì thôi chứ, sao Sư lại đánh nó, nó là con nít mà.
 Vị sư cũng rất hiền hòa, từ tốn lui lại 3 bước, chắp tay trước ngực, Sư nói: – Mô Phật, bần tăng chưa đánh ai bao giờ.
 Ông bố tức qua, quát vào mặt sư:
 - Sao Sư chối hoài thế, Sư dám đánh con tui, sao Sư không dám nhận. Có ngon thì đánh tui luôn nè.
 Vị sư vẫn lui lại 3 bước và nói:
 - Thiện tai, thiện tai. Bần tăng chưa ngán ai bao giờ!” ha ha ha.
 - ha ha..buồn cười… câu chuyện này ta chưa nghe bao giờ! – Văn Sơn vừa cười vừa tán thưởng.
 Thiên Mỹ liếc mắt nhìn sang Trần Kiệt đang đánh xe ngựa, anh ta quay lưng về phía cô nhìn nghiêng cũng thấy khuôn mặt không chút biểu cảm, miệng vẫn thỉnh thoảng lên tiếng thúc ngựa. Nhịn cười, khẳng định là đang nhịn cười. Thiên Mỹ lại tiếp tục kể câu chuyện khác nhất định phải làm hắn cười:
 - “Một ông thầy lang xưa nay vẫn khoe chữa bệnh giỏi, ngày nọ có một ông lão đột ngột lại hỏi:
 - Lão nghe thầy chữa bệnh thần lắm, thầy đã chữa khỏi được mấy đám rồi?
 Ông lang quả quyết đáp:
 - Bao nhiêu đám mà nghe lời tôi là chữa khỏi hết.
 Ông lão cau mặt nói:
 - Thầy quên rồi à? Thầy bảo thằng cháu nhà tôi uống thuốc của thầy một năm thì khỏi, sao nó mới uống được ba tháng đã chết?
 Ông lang xua tay nói:
 - Rõ ràng tại cậu nhà không chịu nghe lời tôi.
 Tôi bảo uống thuốc một năm, sao mới uống ba tháng đã vội chết? Cứ uống thuốc đủ năm, xem có khỏi không nào?”
 Văn Sơn vẫn vỗ đùi ngồi cười, anh ta chưa được nghe những câu chuyện như vậy bao giờ. Trong khi đó khuôn mặt Trần Kiệt lại ngày một đen lại, xe ngựa thúc cũng mỗi ngày nhanh hơn. Thiên Mỹ lại càng thích đấu đến cùng muốn anh ta không nhịn được phải bật cười, vậy là cô lại tiếp tục kể thêm hai ba câu chuyện nữa, mang hết vốn liếng thời học sinh của mình ra. Đến câu chuyện thứ 5 khuôn mặt Trần Kiệt không thể khó coi hơn, hắn kéo mạnh dây cương dừng lại làm cho Thiên Mỹ đang hăng say kể chuyện miệng đang bắn tỉa liên tục bị đập mạnh vào thành xe trước mặt đau điếng. Trần Kiệt lạnh lùng nói:
 - Xuống xe.
 - Tại sao đang yên đang lành lai phải xuống? – Thiên Mỹ lấy tay day day quai hàm, đau đớn hỏi.
 - Đi săn, không đi săn thì tối nay cô lại muốn ăn cơm nắm sao? - Trần Kiệt ở giờ đã ở dưới xe ngướng mắt nhìn cô.
 - Vậy thì hai người cứ đi săn, ta sẽ ở lại trông xe giúp, Văn Sơn anh thấy thế nào?
 Văn Sơn chưa kịp trả lời Trần Kiệt đã lạnh lùng lên tiếng:
 - Không được, cô không ở lại thì tuyệt đối không sao, cô ở lại chắc chắn chiếc xe sẽ chẳng còn, giờ cô theo chúng ta đi săn, sẽ có việc dành cho cô!
 - Ngươi coi thường ta quá rồi đó, ta mà là hạng tiểu nhân đó sao, được đi thì đi!
 Cả ba người đỗ xe gần bìa rừng rồi đi bộ vào trong rừng. Nhiệm vụ Trần Kiệt giao cho Thiên Mỹ đó chính là lùa thỏ! Họ đi về phía trước trăm bước, Trần Kiệt chỉ tay vào một mô đất:
 - Cô hãy lùa thỏ ra đi!
 - Lùa thỏ, ta đâu biết lùa thỏ như thế nào!
 - Vậy thì… bữa tối lại phải ăn cơm nắm vậy ai da. – Trần Kiệt đắc ý ngồi bên gốc cây gần đó nghỉ ngơi.
 - Được ta lùa! – Thiên Mỹ xắn tay bắt đầu dùng mọi cách: đánh động, ném đá, dùng lá cây ngụy trang cuối cùng lũ thỏ cũng thò mặt ra nhưng vừa thấy cô chúng liền chạy tán loạn. Thiên Mỹ hô to:
 - Ra rồi, ra rồi!
 - Xa như vậy cô bảo ta bắt kiểu gì. Cô phải lùa chúng về phía này ta mới bắn được chứ. – Trần Kiệt đang thong dong ngồi gốc cây bắt đầu từ từ, uể oải ngồi dậy. Văn Sơn đứng ngay cạnh thắc mắc.
 - Trần đại ca, chúng ta để cô ấy đánh động như vậy chẳng phải thỏ sợ chạy hết hay sao?
 Trần Kiệt không trả lời, lấy con dao găm dưới giày ném một nhát trúng ngay con thỏ đang chạy gần đó. Thiên Mỹ thấy vậy mướt mải mồ hôi chạy đến chỗ con thỏ vừa bị bắt:
 - Trúng rồi hay quá. Cô vừa lau mồ hôi vừa reo lên.
 - Vậy cô mau xách mang lại đây đi.
 - Vậy các anh đứng đó làm gì chứ. – “Trần Kiệt, ngươi định sai ta làm còn mình ngồi hưởng lợi à, đừng có mơ”, Thiên Mỹ quay ra liếc xéo Trần Kiệt.
 - Mau mang lại đây đi, trừ khi cô muốn cả 3 chúng ta ăn chung con thỏ này thôi? Văn Sơn cậu ra kia kiếm ít củi về nhóm lửa đi. – Trần Kiệt giao việc cho mọi người xem ra hết sức bận rộn.
 Thiên Mỹ tức xì khói định đôi co với hắn nhưng lại chợt nghĩ đến :”bắt thỏ rồi làm thịt, làm thịt thì ta lại không biết, ha ha đến lúc đó ngươi mà không bắt được thêm con nào chẳng phải nhiệm vụ này là của ngươi sao” chỉ cần nghĩ đến đó Thiên Mỹ lại mỉm cười đắc ý, vui vẻ mang thỏ về, rút dao trả cho hắn, còn khuyến mãi thêm nụ cười vui vẻ ( kèm theo vài phần xảo trá).
 Trần Kiệt nheo mắt quan sát biểu cảm không hề hợp lý này của Thiên Mỹ, càng nhìn càng không thuận mắt, càng nhìn càng sinh nghi. Và quả đúng là với sự nỗ lực lùa bắt cộng với phá đám, ngăn cản của Thiên Mỹ họ không kiếm thêm được con thỏ nào. Thiên Mỹ lùa thỏ chạy toán loạn, cứ mỗi lần thấy Trần Kiệt định vung dao lại nhanh chóng lùa thỏ đi xa, tuy rất mệt nhưng trong đầu cô lại nghĩ “là ta bảo vệ động vật, là ta cần trả thù tên Trần Kiệt” chỉ cần nghĩ đến đó năng lượng lại bộc phát, tốc độ đặc biệt tăng vọt. Trần Kiệt nghi ngờ có gian trá không ngờ có thật, nhưng nhìn bộ dạng khổ sở chạy đua với thỏ của Thiên Mỹ thì rốt cuộc cô ta trả thù mình hay tự hành xác đây?
 Hai người chỉ xác được một con thỏ quay trở lại phía xe, lúc này Văn Sơn đang nhóm lửa, thấy hai người về kêu toáng lên:
 - Hai người chỉ bắt được một con thỏ đó thôi sao? Vậy thì những bữa sao lại phải ăn cơm chay rồi! haizz cũng may trong lúc nhặt củi khô đệ đã kiếm được một ổ trứng chim.
 - Thật sao tốt quá! – Thiên Mỹ reo lên, sau đó quay lại liếc nhìn Trần Kiệt gian xảo:
 - Văn Sơn huynh thật giỏi ghê, không như người nào đó chỉ có việc ném trúng thỏ cũng không nổi. A phải rồi thỏ còn chưa được làm thịt, ta đã chạy hết nổi rồi hơn nữa cũng không biết làm thịt, Văn Sơn huynh cũng đã vất vả nhặt củi lấy trứng thật vất vả, giờ thì công việc làm thịt theo ta thấy nên để dành cho…- Nói xong cô liếc mắt nhìn về phía Trần Kiệt.
 Trần Kiệt đang ngồi gốc cây gần đó, vừa lau dao vừa nghe cô diễn trò, sau khi nghe hết, liền mỉm cười đứng dậy:
 - Muốn ta làm thịt cũng được thôi nhưng …- Nói đến đây ánh mắt Trần Kiệt đã đặt trên người Thiên Mỹ khiến cô tự nhiên thấy sờn cả gai ốc, kế hoạch tuyệt vời như vậy lẽ nào còn có kẽ hở?
 Hoàn chương 9

Chương 10
 - Ngươi cần gì cứ nói thẳng ko cần ú mở. – Thiên Mỹ muốn xem rốt cuộc hắn định giở trò gì.
 - Rất đơn giản, ta cần ngươi đi lấy nước về để thịt thỏ.
 - Tại sao lại là ta, ngươi thịt thỏ thì tất nhiên phải ra chỗ nguồn nước mà thịt, mắc mớ gì ta phải mang nước về cho ngươi chứ.
 - Ngươi chưa làm thịt thỏ bao giờ nên không biết, thịt thỏ trước phải cắt tiết, thui lông làm thịt sau đó mới mổ thịt, lấy nước rửa sạch. Ngươi bảo ta thịt thỏ thì đương nhiên ta phải có trách nhiệm ở lại cắt tiết, thui lông rồi. Trời cũng đã sắp tối chẳng nhẽ lại để ta thui xong thỏ mới mang ra suốt rửa chắc. Ngươi xem Văn Sơn còn đang nhóm lửa sao đi được. Quên chưa nói với ngươi khe suối gần đây nhất đi tầm 200 bước sẽ tới. – Nói xong một hơi, Trần Kiệt ung dung ngồi xuống xem xét con thỏ vừa mang về, trên khuôn miệng chưa tắt nụ cười.
 “Trần Kiệt, tên đại ma đầu nhà ngươi, tên yêu quái xảo trá đội lốt người, tên mặt dày vô sỉ nhà ngươi,… Hứ nếu ở thời hiện đại ta đã sai vệ sĩ tẩn cho ngươi một trận nhừ đòn rồi.” Mắt Thiên Mỹ như có lửa tóe khói trong đầu không ngừng nhắc nhở hai chữ Nhẫn Nhịn:
 - Vậy ngươi không sợ ta nhân cơ hội chạy mất sao?
 - Chạy? Nơi heo vu hẻo lánh này nếu ngươi có thể chạy được thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi ở lại. - Trần Kiệt nhàn nhạt mở miệng.
 - ĐƯỢC TA ĐI! – Thiên Mỹ gằn to từng tiếng, sau đó liền hùng hổ đi về phía bìa rừng ban nãy, trong đầu vẫn không ngừng rủa thầm tên đáng chết Trần Kiệt, bao nhiêu mỹ từ văn hóa đều được Thiên Mỹ áp dụng triệt để. Ban đầu còn ở trong suy nghĩ của cô không biết từ nào nó đã phun ra miệng tự lúc nào không hay, càng mắng càng hăng, càng mắng càng đã, kèm theo đó là tràng cười ngoan độc âm vang vọng lại nơi núi rừng khiến chim muông nghe thấy cũng rùng mình. Trần Kiệt lúc này đang nhàn nhã cắt tiết thỏ đã mấy lần hắt xì liên tục, Văn Sơn còn tưởng hắn mắc cảm cúm.
 Thiên Mỹ tự thấy con người đã có một phát minh hết sức vĩ đại, đó chính là sinh ra muôn ngàn từ ngữ phong phú để mắng chửi người, mà tiếng Việt lại đặc biệt phong phú. Ai bảo mắng chửi người là vô dụng, mắng xong tâm trạng thật thoải mái, mắng được ra còn giúp con người ta xả streets trách kích động đánh nhau. Và trong hoàn cảnh này đây lại còn giúp cô một việc đặc biệt tốt đó là thúc đẩy tốc độ! Cứ mắng chửi tên Trần Kiệt mà cô đã đi một mạch đến con suối tự lúc nào không hay. Nhìn ánh chiều vàng mang theo sắc đỏ au của mặt trời buổi xế chiều khẽ lấp lánh trên mặt nước khiến cô quên đi hết những bực tức trong lòng, quên luôn cả việc cần lấy nước về thịt thỏ. Thiên Mỹ đã mấy ngày nay không tắm vừa nhìn thấy dòng suối rộng thì tay chân ngứa ngáy. Cô nhìn đông ngó tây thấy không có ai mà lúc này lại là xế chiều liền đến gần một tảng đá to bắt đầu cởi y phục trên người rồi trầm mình xuống lần nước. Cô định bụng chỉ tắm nhanh chóng một lát rồi quay trở lại đó nhưng khi vừa gặp nước mát lạnh Thiên Mỹ đã như đắm chìm trong làn nước trong vắt nơi đây. Mặt trời xuống núi khẽ hắt ánh sáng lên khuôn mặt, mái tóc của cô tạo lên một cảnh tượng tựa như tiên nữ giáng trần.
 Trong khi đó Trần Kiệt và Văn Sơn thấy Thiên Mỹ đi đã lâu không trở lại sợ cô gặp chuyện chẳng lành liền chia nhau ra đi tìm cô. Trần Kiệt đi bộ men theo bìa rừng còn Văn Sơn sợ cô bị lạc lên đi chếch về phía đông khu rừng, vốn thông thuộc địa hình rừng núi hai người đi khá nhanh.
 Khi Trần Kiệt nhìn thấy Thiên Mỹ, đó là lúc Thiên Mỹ đang say mê nhất, hình ảnh cô hòa vào làn nước, ánh mắt trời chiếu lên mái tóc óng ánh, mặt nước dập dềnh màu sắc, Thiên Mỹ đang ngân nga một bài hát hắn chưa từng được nghe. Hình ảnh này đã khắc sâu vào trong tâm trí của Trần Kiệt mỗi khi nghĩ về Thiên Mỹ sau này. Sau vài phút xuất thần, Trần Kiệt đi đến tựa vào tảng đá to nơi Thiên Mỹ để quần áo rồi lên tiếng:
 - Ta đi tìm còn cô ở đây có vẻ vui vẻ quá nhỉ?
 Thiên Mỹ giật mình quay lại nhìn Trần Kiệt, cô không hét lên mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn, thân thể cô cố gắng chìm sâu hơn dưới nước, cô biết lúc này phải bình tĩnh cũng giống như lúc cánh phóng viên bắt gặp cô đang đi chơi với bạn bè khác phái và vô số hoàn cảnh oái om khác cô gặp trong hai năm qua. Thiên Mỹ cũng dám chắc hắn ta khó có thể nhìn thấy gì vì trời bắt đầu tối rồi, mà có nhìn thấy thì lúc này có hét hay trốn đi cũng chẳng còn tác dụng, quan trọng là cô cũng chẳng thế trốn được ở đâu. Mà hô to biết đâu lại kéo theo thêm một Văn Sơn nữa chạy tới thì càng không hay.
 - Xin lỗi ta chỉ là nhất thời muốn xuống tắm một lát. Giờ ngươi muốn thế nào?- Thiên Mỹ nói bằng giọng điềm tĩnh nhất có thể.
 Sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên của một cô gái sống trong thời phong kiến gặp hoàn cảnh này làm Trần Kiệt cũng hết sức ngỡ ngàng. Một hình ảnh Thiên Mỹ hết sức bình tĩnh điểm đạm lúc này khác hẳn cô gái nóng nảy tranh cãi, đối phó với hắn ban nãy, rốt cuộc cô là người thế nào?
 Trần Kiệt và Thiên Mỹ nhìn nhau chăm chú. Đây không phải cái nhìn của hai người yêu nhau say đắm, cũng không phải cái nhìn của kẻ thù hằn học nhìn nhau. Họ nhìn nhau như thể chỉ để xoáy vào ánh mắt đó xem rốt cuộc đối phương đang nghĩ gì. Thời gian lúc này như ngưng đọng, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng nước chảy qua khe đá. Trần Kiệt là người lên tiếng phá vỡ không khí này:
 - Lên mặc quần áo đi. – Giọng Trần Kiệt không cao không thấp, không quá trầm hay quá bổng chỉ đủ cho Thiên Mỹ nghe rõ rồi từ từ đi ra sau phiến đá quay lưng lại với Thiên Mỹ.
 Thiên Mỹ sau khi nghe câu nói đó thì chết lặng trong giây lát, Trần Kiệt mà cô biết tự nhiên mà tốt bụng như vậy sao, để cho chắc ăn cô nói:
 - Sao ta biết ngươi sẽ không quay lại nhìn chứ, ngươi nếu thực lòng thì hãy đi lên phía trước 20 bước ta sẽ lên.
 Trần Kiệt không hề nói gì chỉ từ từ bước lên phía trước đúng 20 bước rồi dừng lại. Khoảng cách cũng khá xa đủ để Thiên Mỹ phải nheo mắt lại mới thấy rõ dáng hình hắn trong bóng tối. Thiên Mỹ lúc này đang ngồi xổm ở dưới suối, vì nước ở đây không cao chỉ khoảng gần một mét, cô dò dẫm tiến gần lại chỗ để quần áo rồi nhanh nhẹn mặc vào. Trần Kiệt không hề quay đầu lại. Sau khi mặc xong đồ Thiên Mỹ mới lên tiếng gọi Trần Kiệt:
 - Chúng ta về thôi.
 Trần Kiệt quay lại nhìn cô trang phục đã chỉnh tề mới gật đầu đi trước. Thiên Mỹ cầm theo bình nước lúc đầu mang theo đã chứa đầy nước lấy từ trước khi tắm rồi nhanh chóng theo sau. Thiên Mỹ lúng túng cám ơn Trần Kiệt. Trần Kiệt không khách khí trả lời:
 - Chấp nhận.
 - Thật chẳng khiêm tốn gì cả. – Thiên Mỹ bĩm môi.
 - Cô lên nhớ đây là lần thứ hai cô nợ ta, sau này nhất định phải trả.
 Thiên Mỹ chẳng hiểu mình sẽ trả hắn bằng cách nều chỉ ậm ừ cho qua rồi suy nghĩ một hồi vẫn quyết định hỏi:
 - Anh … thực sự anh đã trông thấy gì chưa. – Thiên Mỹ mặt đỏ như gấc sau khi hỏi xong câu này.
 - Ha ha ha, ta còn tưởng cô khác người như vậy sẽ không hỏi câu này.- Trần Kiệt cười lớn rồi nói nhưng không hề trả lời đáp án cho Thiên Mỹ. Sau đó hắn vừa đi vừa cất tiếng gọi Văn Sơn, khiến Thiên Mỹ không có cách nào hỏi lại.
 Văn Sơn nghe thấy tiếng hai người thì chạy lại hỏi han Thiên Mỹ:
 - Thiên Mỹ cô không sao chứ?
 - Không sao ta không sao chỉ là bị lạc đường chút xíu. – Nói xong Thiên Mỹ khẽ liếc trộm Trần Kiệt, thấy hắn không nói gì mà chỉ im lặng.
 - Vậy thì tốt cô làm bọn ta lo quá, chúng ta mau trở về thôi. – Nói xong không hề nghi ngờ gì, Văn Sơn đi lên trước họ.
 Khi trở về họ cùng nhau nướng thỏ, ăn cơm. Không khí im lặng kì lạ giữa hai người làm Văn Sơn thấy lo ngại “chẳng phải trước khi đi lấy nước Thiên Mỹ còn hùng hổ tức giận lắm sao giờ không nói câu gì cả?”. Anh ta lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
 - Thiên Mỹ, ta còn chưa biết cô nương năm nay đã bao nhiêu tuổi để tiện xưng hô thật ngại quá?
 - Ta năm nay 23. – Thiên Mỹ trả lời.
 - Oa vậy là cô nương hơn ta hai tuổi rồi thật ngại quá.
 - Tại sao tóc lại có màu ánh đỏ. – Trần Kiệt đưa ra một câu hỏi không đầu không cuối hỏi Thiên Mỹ.
 - Ai, ai màu ánh đỏ. – Văn Sơn thắc mắc.
 Trong khi đó Thiên Mỹ kẽ nhíu mày suy nghĩ “vừa rồi trời đã khá tối sao hắn ta nhận ra màu tóc của mình, chỉ có thể là do hắn đến từ trước khá lâu rồi” nhưng cô vẫn thả lỏng cơ thể dần rồi giải thích như trước đây từng giải thích với vị công tử Trọng Cường. Trần Kiệt cũng không hỏi gì thêm chỉ đứng dậy thu xếp đồ đạc và bảo chuẩn bị lên đường.
 - Đi ngay trong đêm ư? – Thiên Mỹ hỏi.
 - Phải, cô nương cứ ngủ trên xe, ta và Trần đại ca sẽ thay phiên nhau đánh xe ngựa.
 Hix ngồi trên xe đã khó, giờ cả đêm phải nằm trên đó mà ngủ đối với Thiên Mỹ quả là cực hình, nhưng cô cũng không thắc mắc thêm chỉ lẳng lặng đi theo.
 Họ đi vậy suốt đêm đến gần trưa ngày hôm sau thì đã đến ngoại thành Thăng Long.
 Hoàn chương 10
Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog